11 Th5 Ánh mắt nơi đảo Trường Sa
“Ngày qua ngày, đêm qua đêm, chúng tôi dứng đây gìn giữ quên hương” lời bài hát “Khúc quân ca Trường Sa” cứ ngân vang trong tôi mỗi khi đứng trên bong tàu hướng mắt về biển xanh bao la. Tôi mong ngóng phía đường chân mây sẽ hiện ra hình ảnh hòn đảo thân thương. Trường Sa với 21 hòn đảo, 33 điểm đảo mỗi hình, mỗi vẻ nhưng hiện về vẫn là những ánh mắt thân thương, dõi theo nhau gửi gắm niềm tin yêu.
Ngày hôm nay 29/4/2018, chúng tôi tiếp tục hành trình ngày thứ năm trên biển để đến với đảo An bang- một trong những hòn đảo nổi nằm trên thềm san hô ngập nước. Từ xa hòn đảo hiện lên nổi bật trên đá san hô lấp lánh, như một thị trấn thu nhỏ có nhà tầng, có cây xanh và nổi bật là những chiếc cột đèn điện gió. Đón chúng tôi là các chiến sĩ hải quân nơi cầu tàu, các anh đứng đó, mắt hướng về phía tàu kiểm ngư KN 490, chờ mong những chiếc xuồng cập bờ như chờ người thân đi xa trở về. Theo hướng xuồng tiến về đảo, tôi thấy hiện lên bên phải là một doi cát dài, trắng sáng lấp lánh kéo bề ngang của đảo như dài ra, vươn xa về phía biển. Một chiến sĩ hải quân hai tay cầm cờ làm hiệu lệnh hướng dẫn cho xuồng cập bờ an toàn.
Trao gửi yêu thương. (Hình ảnh ghi tại Đảo An Bang)
Ai cũng nói đoàn công tác số 10 thật may mắn khi được xuồng đưa vào tận cầu cảng. Đã có rất nhiều đoàn, hoặc không vào được hoặc phải xắn quần lội nước từ rất xa.
Tại hội trường nơi các Thủ trưởng và đoàn công tác thăm hỏi động viên trao quà tặng các chiến sĩ trên đảo An Bang, tôi nói chuyện với bạn Nguyễn Công Thắng là chiến sĩ đang làm nhiệm vụ tại đảo. Thắng quê ở TP Vinh – Nghệ An đã thực hiện nhiệm vụ trên đảo 20 tháng, đến tháng 8 này Thắng hoàn thành nhiệm vụ trở về quê nhà. Một chút ưu tư, Thắng kể “Bọn em yêu biển như quê hương của mình, khi về em sẽ nhớ lắm hòn đảo này. Đảo nơi đây đẹp lắm, bờ Tây là một dải cát hẹp, bờ Nam thì bãi cát thường thay đổi theo mùa, từ tháng 4 đến tháng 7 hàng năm được bồi thêm cát thành bãi dài nhưng đến tháng 8 bãi cát này lại biến mất và dịch sang phía bờ Đông của đảo”.
Ấm áp tình quê trên Đảo An Bang
Tôi lang thang dưới bóng mát của những tán bàng vuông cùng một nhóm năm chiến sĩ trẻ, tuổi đời 20, 21. Nhìn những khuôn mặt trẻ, trong sáng với nụ cười tươi, tôi thấy lòng tràn ngập niềm tin yêu. Rủ mấy đứa ra chụp ảnh cùng, cả chụp chung và chụp riêng nữa, để cô rửa ảnh gửi về cho bố mẹ. Một cậu bảo “Rứa cô gửi bằng cách nào?”, “ Con cứ cho cô số điện thoại của bố mẹ là cô gửi được hết”. Năm đứa quấn quýt, ríu rít. Tôi chỉ muốn ôm trọn chúng vào lòng. Nhìn tấm ảnh chụp chung bảo phải cho cô ghi tên từng đứa theo thứ tự trên ảnh kẻo nhầm thì buồn cười lắm. Thế là chúng cười òa. Những chàng trai yêu thương của tôi, bố mẹ các bạn chắc chắn sẽ rất tự hào về các bạn. Hãy giữ sức khỏe, hãy rắn rỏi, hiên ngang và vững vàng như cây phong ba trên đảo nhé. Các bạn chính là những cây phong ba vươn cao dưới ánh nắng mặt trời nhưng thật đáng yêu như những chùm hoa phong ba vậy.
Trò chuyện cùng các chiến sĩ mới biết trên đảo không có nước ngọt, chất đất là cát sạn, san hô nên việc trồng rau xanh phải qua một quá trình cải tạo đất rất gian nan. Nhưng đảo An Bang đã không phụ công người khi mà nơi đây, dưới tán cây bàng vuông, cây phong ba là những vườn rau chiến sĩ xanh tươi. Các đại biểu trong đoàn cùng thư thái ngồi trò chuyện với chiến sĩ trên đảo, xem biểu diễn văn nghệ tại sân khấu ngoài trời giữa buổi chiều nắng gắt, nhưng đã có các vòm mái che là lá cây phong ba, cây bàng vuông tỏa bóng.
Sức người là vô tận, tuổi trẻ với ý chí và nghị lực đã biến những điều không thể trở thành có thể. Chính tại nơi này, tận mắt chứng kiến những gì đang diễn ra quanh mình mới cảm nhận và hiểu hết được giá trị của những gì mình đang có. Vẫn đôi mắt trong veo, vẫn nụ cười tươi sáng, vậy mà cứ khi bắt tay tạm biệt, người đi kẻ ở nhìn nhau ánh mắt long lanh, tôi thấy mình chính là người đang được động viên, được tiếp thêm nghị lực để hướng tới một ngày mới với nhiều niềm vui.
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”
An Bang, ngày 29 tháng 4 năm 2018
Nguyễn Thị Hải Yến
Cục thuế TP Hà Nội